Game là người bạn tinh thần cả tuổi thơ

Game, món ăn tinh thần đã gắn liền với tuổi thơ của anh em, nhưng đã bao giờ bạn nghĩ về nghiện game chưa?

“ Sao bữa giờ điểm kiểm tra mày thấp vậy con? Lại cắm đầu vào chơi game mà bỏ bê học hành đúng không? Bữa giờ tao thấy mày chơi nhiều lắm, giờ mày phải để tao đánh thì mày mới bỏ game mà lo học đúng không con.”

Tôi vẫn còn nhớ như in những lời nói đó của mẹ mình, những lời bà vẫn thường hay nói mỗi khi tôi bị điểm thấp. Và đi kèm với những lời nói đó thường là những trận roi “tơi tả”. Nhưng có lẽ dù cho mẹ tôi có đánh tôi, có la tôi đến nhường nào thì với tôi, game vẫn như là người bạn tri kỷ không thể tách rời.

Tôi chơi game rất nhiều, chơi tới độ quên đi việc học, nên thành tích học tập của tôi cũng có phần bết bát.

Tôi đã bắt đầu chơi game từ khi còn khá nhỏ. Năm tôi lên 4 thì mỗi khi bố tôi rảnh, ông lại cho tôi ngồi coi ông chơi tựa game “Đế chế” trứ danh một thời. Vì được tiếp cận với game từ khá sớm nên dù thuộc thế hệ GenZ thì tôi cũng từng chơi qua những tựa game huyền thoại, gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều 8x,9x như Contra, GTA, bắn trứng khủng long,… Hồi đó chơi thì tôi chủ yếu chơi bằng máy tính của bố mình. Bố tôi là một người rất thích chơi game, và ngọn lửa đam mê đó của ông rất nhanh đã truyền cho tôi. Nhìn bố chơi game mà tôi rất mê, cứ ngồi coi bố chơi không rời mắt. Rồi khi bố bận việc thì tôi lại lấy máy của bố mà chơi game. Tôi rất thích chơi game, đặc biệt là những tựa game mang tính chiến thuật cao như “Đế chế”, vì đơn giản tôi thích những gì mang tính thách đố, khó khăn để có thể hiện khả năng của chính mình. Và trong khi những đứa trẻ trong xóm thì mải mê chơi đùa ngoài bãi đất trống, tôi vẫn đang ru rú trong nhà, ngồi chơi “ Đế chế” với bố của mình.

Xem thêm  ‘Sugar Baby’ và ‘Sugar Daddy’ trong Game

Khi tới tuổi đi học thì ngoài giờ học trên trường và lúc làm bài tập, tôi vẫn dành ra được chút thời gian để chơi game với bố. Vì hồi đó học cũng dễ nên tôi cũng không quá áp lực, chỉ tranh thủ học cho xong bài thì lại cùng bố đi chinh chiến với những người chơi khác trong “Đế chế”, hoặc đi phá đảo những con game offline. Lúc đó mẹ tôi cũng không hay phàn nàn gì nhiều về việc chơi game của tôi, vì mẹ tôi đó giờ vẫn rất thoải mái, miễn học xong là cho chơi liền. Dần dần, tôi thích đắm chìm mình trong thế giới ảo của game. Tôi không thích phải tiếp xúc với người khác ngoài đời, mà lại tận hưởng những khoảnh khắc được thả sức thi đấu hết mình trong con game “Đế chế”. Bạn bè của tôi cũng không nhiều, chủ yếu là mấy thằng bạn cùng chung đam mê. Vì dành nhiều thời gian chơi game nên tôi chơi cũng khá giỏi, và nhận được nhiều lời khen ngợi từ chính những bại tướng của mình. Điều đó, cộng thêm việc danh tính thật của mình được ẩn giấu khi chơi game, làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc và chả muốn rời xa thế giới ảo mà chính game đã đem lại.

Nhưng khi lên những lớp trên thì đó lại là một vấn đề. Lên cấp hai, cấp ba, cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt. Tụi anh em thân thiết thì lại học khác trường, cộng với bản tính nhút nhát, ngại giao tiếp thì trong lớp tôi gần như bị cô lập, cảm thấy rất cô đơn vì chẳng quen lấy một ai để mà nói chuyện. Tôi luôn phải che giấu cảm xúc thật của chính mình, và luôn rất mệt mỏi về mặt tinh thần mỗi khi đến trường. Còn bố mẹ tôi thì lại hay cãi nhau nên không khí gia đình luôn rất căng thẳng. Chẳng hiểu sao lúc đó bố lai rất cọc cằn và thường trở về nhà với bộ dạng say xỉn, rất hay nạt nộ mẹ con tôi. Mẹ tôi thì rất buồn và gần như suy sụp, còn tôi thì cũng chẳng mấy vui vẻ với đời sống gia đình như vậy. Chứa đựng bao nhiêu uất ức trong lòng nhưng không thể nói ra, tôi lại tìm đến game để giải tỏa. Cứ sau giờ tan học là tôi lại chạy về nhà, bật máy tính lên và lao đầu vào game để quên đi những mệt mỏi, bận rộn của cuộc sống thực tại. Tôi chơi game rất nhiều, chơi tới độ quên đi việc học, nên thành tích học tập của tôi cũng có phần bết bát. Và đó là lý do mà mẹ tôi vẫn thường hay mắng tôi, giống như đoạn đối thoại ở trên. Nhưng thật sự vào thời gian đó thì game chính là nơi duy nhất mà tôi thuộc về, là nơi mà tôi tìm thấy tình bạn, được giải tỏa những cảm xúc tiêu cực vốn đã phải kìm nén trong rất lâu. Chẳng biết từ bao giờ mà tôi lại phải nương tựa vào thế giới ảo của game để có thể nói ra những nỗi lòng của chính mình.

Xem thêm  Câu chuyện ngày Tết

Nhưng rồi tôi đã gặp được một người đã thay đổi cuộc đời của mình, đó chính là cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của tôi. Trái ngược với những giáo viên trước, cô lại rất quan tâm tới tôi. Thấy tôi kiến thức còn yếu, cô thường dành thời gian để dạy thêm cho tôi sau giờ học. Ban đầu, tôi không muốn học nên toàn trốn về chơi game, bởi lẽ vài ba phút học chán ngắt sao bằng chơi game được. Nhưng khi cô trao đổi với mẹ tôi thì tôi lại không còn một lựa chọn nào khác. Lúc đầu tôi cũng không mấy hứng thú, nhưng càng học lại càng thích thú, vì cô giảng bài rất dễ hiểu. Từ từ, kiến thức tôi chắc hơn và điểm số tôi cũng cải thiện. Không chỉ phụ đạo cho tôi mà cô còn sẵn sàng nghe tôi tâm sự hết nỗi lòng mình. Phải lâu lắm rồi kể từ lúc tôi dám chia sẻ những bí mật của mình cho người khác, và chính cô là người đã giúp tơ cởi bỏ những gánh nặng tâm lý và vượt qua sự rụt rè của mình. Dần dần tôi làm quen được nhiều bạn mới và cũng chơi game một cách điều độ hơn. Để rồi tôi mới nhận ra 1 điều: game không chỉ giúp tôi giải trí đơn thuần, mà đó còn là đam mê, là nơi tôi gỡ bỏ được những áp lực của cuộc sống này, nhưng chơi game quá nhiều đã ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của tôi. Game mở ra một thế giới ảo kỳ bí, nơi ta được thỏa sức tương tác với những người chơi khác, được giải trí, xả stress sau những giờ học, giờ làm căng thẳng. Chỉ cần cân đối thời gian chơi game hợp lý thì bạn vừa có thể giải trí bằng game nhưng vẫn đảm bảo tốt được việc học và công việc của chính mình. Chơi game đúng mực không những giúp bạn có thể thư giãn tinh thần mà còn giữ cho đầu óc bạn tỉnh táo, hỗ trợ bạn học tập và làm việc có hiệu quả hơn. Hãy chơi game có chừng mực nhé, các game thủ!

Xem thêm  Cất cánh, và tự do bay lượn

Ý kiến bạn đọc

Chia sẻ ý kiến của bạn

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *